30 septembre 2017

Khổ thân ông Cục phó



Xuân Dương
 

 (GDVN) - Tiền ông mang trong túi, lại bị mất lúc ông công cán cách nhà hàng nghìn cây số thì làm thế nào chứng minh được đó là “tiền mồ hôi nước mắt của vợ con”?



Xuân Dương: "Có một sự trùng hợp “hơi” thú vị về con số 400 triệu đồng, chỉ mấy tháng trước, ngày 17/4/2017, ông Nguyễn Phúc Hà, Giám đốc Sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch tỉnh Lạng Sơn cũng bị mất số tiền khoảng 400 triệu đồng. Nơi bị mất cắp chính là phòng làm việc của Giám đốc Sở.

Lại có một sự trùng hợp “hơi” thú vị khác về địa điểm mất cắp. Năm 2014, ông Đào Anh Kiệt - Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường Thành phố Hồ Chí Minh mất trộm 1,6 tỷ đồng.

Vụ mất trộm xảy ra ngay tại phòng làm việc của Giám đốc sở trên đường Lý Tự Trọng, phường Bến Nghé, Quận 1.

Thế chả nhẽ các vụ mất tiền chỉ xảy ra tại phòng làm việc, xin thưa là tuyệt đối không phải.

Giám đốc Sở Tài chính tỉnh Kon Tum Đặng Xuân Thọ, trú tại thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai đã bị trộm đột nhập nhà riêng, cuỗm đi 65 lượng vàng, trị giá vào thời điểm đó khoảng gần 2,8 tỷ đồng.

Vào thời điểm mất tiền, gia đình ông Thọ đang đi du lịch.

Ông Trương Công Chiến là Đội trưởng đội Đăng ký trước bạ thuộc Chi cục Thuế quận Bình Tân, Thành phố Hồ Chí Minh.

Kẻ gian đã cậy két sắt nhà riêng lấy đi 12 sổ tiết kiệm trị giá 5 tỷ đồng, 6.000 USD, 10 lượng vàng SJC, một bộ nữ trang trị giá 10 lượng vàng 24k, 2 bông tai hột xoàn, một nhẫn kim cương. Tổng tài sản bị mất hơn 6 tỷ đồng.

Tóm lại là các vị cán bộ đã mất trộm, đang mất trộm hoặc sẽ mất trộm nếu không phải là tiền “mồ hôi nước mắt” thì cũng là do “tiết kiệm” hoặc buôn chổi đót, nuôi lợn, chạy xe ôm."





Thông tin đại chúng vừa chớp được tin nóng hôi hổi, ông Nguyễn Xuân Quang - Cục phó Cục Kiểm soát hoạt động bảo vệ môi trường của Tổng cục Môi trường, Bộ Tài nguyên và Môi trường (dân gian gọi đùa là bộ Tài Môi), trong chuyến công tác kiểm tra tình trạng ô nhiễm tại các doanh nghiệp trên địa bàn tỉnh Long An đã bị kẻ trộm khoắng mất một máy tính xách tay và 385 triệu đồng tiền mặt.
Tính tròm trèm cái máy tính trị giá 15 triệu, số tiền mà ông Cục phó mất là tròn 400 triệu đồng. Ông đi công tác xa nhà phải mang theo cục tiền to nặng thế thật là tội.

Nghe nói công an đã khám nghiệm hiện trường và thông tin được Báo điện tử Đài Tiếng nói Việt Nam tường thuật như sau:

Theo lời người chứng kiến cuộc khám nghiệm hiện trường, công an đã ghi nhận một phiếu nộp tiền vào tài khoản tại một chi nhánh ngân hàng ở Long An vào ngày thứ hai, trước khi bị mất trộm một ngày.

Nếu ông Nguyễn Xuân Quang không kịp nộp, số tiền bị mất còn lớn hơn. Tại hiện trường, còn lại một số tiền USD và một số phong bì đã bóc và chưa bóc vỏ”. [1]


Trao đổi qua điện thoại với phóng viên Báo Người Lao Động ông Quang nói:

Mất tài sản thì tôi phải thông báo chứ không lẽ im lặng à? Tiền của mình mồ hôi nước mắt của vợ con”. [2]

Tiền của ông Cục phó là “mồ hôi nước mắt của vợ con” mà có, mất thế thật đau lòng, cầu mong Công an sớm tìm ra kẻ trộm, trả lại tiền cho ông để ông không bị sốc, để ông yên tâm công tác.

Nhân chuyện “mồ hôi nước mắt”, chợt nhớ câu nói của con trai một vị (nguyên) Bí thư Tỉnh ủy được báo chí thuật lại:

Số tiền mà ông có được để bỏ ra xây dựng ngôi nhà tọa lạc trên khu đất hơn 4.000m2 này là tiền mồ hôi, nước mắt, xuất phát từ trí tuệ, vận động cá nhân chứ không phải là dựa dẫm vào bất kỳ ai, vào mối quan hệ nào”. [3]

Năm 2013 Chính phủ ban hành Nghị định Số: 78/2013/NĐ-CP “Về minh bạch tài sản, thu nhập”.

Cụ thể hóa Nghị định của Chính phủ, Thanh tra Chính phủ ban hành Thông tư 08/2013/TT-TTCP quy định về “Tài sản, thu nhập phải kê khai” đối với những người thuộc diện kê khai tài sản.

Khoản 3, điều 3, Thông tư 08/2013/TT-TTCP quy định kê khai tiền mặt như sau:

Tiền (tiền Việt Nam, ngoại tệ) gồm tiền mặt, tiền cho vay, tiền trả trước, tiền gửi cá nhân, tổ chức trong nước, tổ chức nước ngoài tại Việt Nam mà tổng giá trị quy đổi từ 50 triệu đồng trở lên”.

Vậy không biết trong bản kê khai tài sản năm 2016 của ông Cục phó Nguyễn Xuân Quang, số tiền “mồ hôi nước mắt” 385 triệu đồng vừa bị mất có được ông khai, hay là của vợ con nên ông không có trách nhiệm phải báo cáo tổ chức?


Có điều tiền ông mang trong túi, lại bị mất lúc ông công cán cách nhà hàng nghìn cây số thì làm thế nào chứng minh được đó là “tiền mồ hôi nước mắt của vợ con”?

Rõ khổ cho người lòng dạ ngay thẳng tự nhiên lại vướng vào thị phi.

Theo ông Quang thì: “Tôi đã gọi lại luôn cho lãnh đạo công an thành phố Tân An thì công an thành phố Tân An nói rằng họ không chỉ đạo cung cấp thông tin cho báo chí". [3]

Vậy là rõ rồi, có kẻ tọc mạch muốn vu oan giá họa cho ông Cục phó đây mà, thế nhưng nếu để ý một tí, chỉ một tí thôi sẽ thấy một “cái sự lạ”, ấy là tường thuật của Vov.vn nêu trên, rằng “tại hiện trường, còn lại một số tiền USD và một số phong bì đã bóc và chưa bóc vỏ”.

Vậy cái số phong bì “đã bóc và chưa bóc” ấy chứa cái gì và chủ sở hữu là ai?

Nếu mặt ngoài mấy cai phong bì đó không ghi tên người nhận, và ông Cục phó không nhận là của mình thì chắc chắn là có kẻ ném vào phòng để hại ông.

Dân chúng cảm thấy bất bình thay cho ông, đề nghị Công an thành phố Tân An, tỉnh Long An phải làm cho ra nhẽ, không thể để bọn xấu làm tổn hại thanh danh cán bộ, nhất là khi ông ấy đang dẫn đầu đoàn thanh tra của trung ương về làm việc tại địa phương.

Theo quy định tại Thông tư 08/2013/TT-TTCP, chậm nhất là ngày 30 tháng 11 hàng năm, bộ phận phụ trách công tác tổ chức, cán bộ tiến hành lập danh sách người có nghĩa vụ kê khai của đơn vị mình, gửi bản mẫu kê khai tới người có nghĩa vụ kê khai.

Trong thời hạn 10 ngày làm việc, người có nghĩa vụ kê khai phải hoàn thành việc kê khai, nộp 01 bản về bộ phận phụ trách và lưu cá nhân 01 bản.

Giả thiết bản kê khai tài sản của ông Cục phó Quang năm 2016 chưa có khoản 385 triệu đồng và phần tài sản của vợ con cũng không ghi thì nghĩa là số tiền gần 400 triệu đồng bị mất chỉ mới xuất hiện trong hành lý đi công tác của ông gần đây.

Còn nếu ông đã kê khai thì mọi sự đều minh bạch, ông chả việc gì phải giãi bày cho tốn … nước bọt, cây ngay không sợ chết đứng, cây ngay càng không thể làm “củi”.

Vậy là chỉ còn chừng tháng nữa, Cục phó Nguyễn Xuân Quang phải kê khai tài sản năm 2017, nói thế vì chức Cục phó chắc là thuộc diện phải kê khai.

Vậy ông có nên khai trong mục biến động tài sản cá nhân như sau: “Năm 2017 tài sản tăng thêm 385 triệu đồng so với năm 2016 nhưng bị mất cắp rồi”.

Trường hợp số tiền đó là của vợ con thì có nên khai “phần tài sản mồ hôi nước mắt của vợ con 385 triệu đã bị bọn bất lương biển thủ trong chuyến công tác Miền Tây”!


Nghe nói Miền Tây trong đó có Long An, có khá nhiều đặc sản như: Thịt lợn muối chua; Cá lóc nướng trui; Thanh long Châu Thành; Gạo Nàng Thơm Chợ Đào; Rượu đế Gò Đen; Mắm còng Cần Giuộc;…

Mấy bác quê một cục đoán mò ông Cục phó Quang mang mấy trăm triệu để mua đặc sản Long An về làm quà cho gia đình hoặc bạn bè cùng công tác, hóa ra không phải, tiền ông mang là để giải quyết việc gia đình nhà vợ tại Thành phố Hồ Chí Minh.

Đúng là dân quê nghĩ quẩn, về Hà Nội, di dỉ dì di cái gì cũng có, tội gì phải mua từ trong ấy mang về.

Ông chỉ cần nhấc máy điện thoại gọi cho mấy em bán hàng qua mạng, gần 400 triệu đồng có mua cả xe tải hàng cũng chưa hết.

Thật tội, mất nhiều thế bây giờ ông lấy đâu ra tiền giải quyết chuyện gia đình? Của đau con xót thế mà có người lại cứ nghĩ này nghĩ nọ.

Hãy nghe ông nói: “Tôi bị mất tài sản cá nhân, tôi tiếc thì tôi phải đi khai báo. Không hiểu vì sao lại đưa ra với báo chí" để mà hiểu cho ông, chuyện cá nhân chứ có phải chuyện cán bộ đâu mà xắn tay vào tìm hiểu!

Có một sự trùng hợp “hơi” thú vị về con số 400 triệu đồng, chỉ mấy tháng trước, ngày 17/4/2017, ông Nguyễn Phúc Hà, Giám đốc Sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch tỉnh Lạng Sơn cũng bị mất số tiền khoảng 400 triệu đồng. Nơi bị mất cắp chính là phòng làm việc của Giám đốc Sở.

Lại có một sự trùng hợp “hơi” thú vị khác về địa điểm mất cắp. Năm 2014, ông Đào Anh Kiệt - Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường Thành phố Hồ Chí Minh mất trộm 1,6 tỷ đồng.

Vụ mất trộm xảy ra ngay tại phòng làm việc của Giám đốc sở trên đường Lý Tự Trọng, phường Bến Nghé, Quận 1.

Thế chả nhẽ các vụ mất tiền chỉ xảy ra tại phòng làm việc, xin thưa là tuyệt đối không phải.

Giám đốc Sở Tài chính tỉnh Kon Tum Đặng Xuân Thọ, trú tại thành phố Pleiku, tỉnh Gia Lai đã bị trộm đột nhập nhà riêng, cuỗm đi 65 lượng vàng, trị giá vào thời điểm đó khoảng gần 2,8 tỷ đồng.

Vào thời điểm mất tiền, gia đình ông Thọ đang đi du lịch.

Ông Trương Công Chiến là Đội trưởng đội Đăng ký trước bạ thuộc Chi cục Thuế quận Bình Tân, Thành phố Hồ Chí Minh.

Kẻ gian đã cậy két sắt nhà riêng lấy đi 12 sổ tiết kiệm trị giá 5 tỷ đồng, 6.000 USD, 10 lượng vàng SJC, một bộ nữ trang trị giá 10 lượng vàng 24k, 2 bông tai hột xoàn, một nhẫn kim cương. Tổng tài sản bị mất hơn 6 tỷ đồng.

Tóm lại là các vị cán bộ đã mất trộm, đang mất trộm hoặc sẽ mất trộm nếu không phải là tiền “mồ hôi nước mắt” thì cũng là do “tiết kiệm” hoặc buôn chổi đót, nuôi lợn, chạy xe ôm.

Thế nên các “thợ nhặt đá” trên mạng khi nghe tin thì đừng vội vung tay, nhỡ đâu trúng phải người nhà!

Chuyện Ninh Văn Quỳnh, nguyên kế toán trưởng Tập đoàn Dầu khí Quốc gia trong mấy năm nhận quà là 20 tỷ đồng tiền Việt chỉ là cá biệt, cá… cá biệt.

Không nên lấy Ninh Văn Quỳnh làm hình mẫu để suy diễn, dân bây giờ nhà nào chả có ti vi, xe máy, khối người còn có ôtô, vậy nên không lẽ bắt cán bộ phải nghèo.

Cán bộ mà nghèo, mà thiếu ăn, thiếu tiện nghi phục vụ thì ốm đau, bệnh tật lấy ai làm công bộc, lấy ai làm công việc “hành chính”?

Vả lại, cán bộ cũng là dân, cán bộ giàu tức là dân giàu, thế nên ai đó mang nặng tâm lý suy bì tị nạnh cần phải nghĩ lại, cần phải học tập cách buôn chổi, cách làm lụng đến thối móng tay để có tiền chứ đừng ngồi đó chờ sung rụng.

Nói thế không biết quý vị có cho là phải?


Tài liệu tham khảo:





Xuân Dương


Nguồn : Theo GDVN